Ông Lý Hồng Chí dạy Pháp Luân Công tại Đại sảnh của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc tại Geneva, Thụy Sĩ năm 1999
Từ năm 1992 đến 1994, Ông Lý Hồng Chí giảng 54 khóa học Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc với số lượng tham dự từ vài trăm đến 6000 người mỗi lần. Các khóa học kéo dài 8 đến 10 ngày, với khoảng 1 giờ rưỡi cho giảng Pháp ( các nguyên lý chỉ đạo việc tập luyện, và giữ gìn tâm tính của người học viên ) và nửa giờ cho thực hành.
Vì khả năng chữa bệnh kỳ diệu, Pháp Luân Công nhanh chóng lan truyền khắp Trung Quốc chỉ bằng cách truyền miệng. Các học viên Pháp Luân Công với lợi ích sức khỏe và tinh thần thông qua tu luyện Pháp Luân Công đã cống hiến rất nhiều cho xã hội, trở thành những người tốt mẫu mực, họ cũng góp phần giúp môn phái được truyền rộng đi toàn quốc. Các điểm luyện công xuất hiện trên khắp các công viên tại Trung Quốc. Các cuốn sách về Pháp Luân Công được xuất bản: cuốn "Pháp Luân Công Trung Quốc" xuất bản tháng 4, năm 1993; tháng 1, năm 1995 sách Chuyển Pháp Luân được xuất bản. Tại các điểm luyện công các học viên tình nguyện đảm trách hoạt động để quảng bá công pháp và hướng dẫn người mới tập miễn phí.
Tháng 9 năm 1995 Ông Lý bắt đầu giảng Pháp Luân Công ở nước ngoài, khởi đầu bằng một bài giảng ở Paris tại đại sứ quán Trung Quốc, theo lời mời của đại sứ Trung Quốc tới Pháp. Sau đó là một đợt thứ hai vào tháng năm ở Thụy Điển, và sang các nước khác. Từ đó Pháp Luân Công được truyền lan ra khắp thế giới.
Với sự phát triển nhanh chóng, năm 1999 số học viên Pháp Luân Công đã lên đến trên 70 triệu học viên theo ước tính của chính phủ Trung Quốc[5]. Cùng với sự lớn mạnh của công phái là sự lo ngại và ghen tỵ cá nhân từ Giang Trạch Dân - chủ tịch và tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc đó, đơn giản vì số học viên Pháp Luân Công đã vô tình vượt qua số Đảng viên Đảng Cộng Sản lúc đó là 60 triệu người. Một chiến dịch đàn áp bất hợp pháp đã được phát động từ 10 tháng 6 năm 1999 bởi Giang Trạch Dân mặc dù các điều tra không tìm thấy một chứng cớ nào chứng tỏ "Pháp Luân Công tham gia chính trị và hay gây ảnh hưởng xấu". Chiến dịch dựa trên sự " bôi nhọ danh dự, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thể xác" đã gây tan vỡ hàng nghìn gia đình tại Trung Quốc. [6].
Lợi ích sức khỏe và tinh thần
Một cuộc nghiên cứu qui mô được thực hiện vào tháng 10 năm 1998 bởi đoàn chuyên viên y-tế tại Bắc Kinh. Bản trắc nghiệm được phân phát trên 200 địa điểm tại năm quận tại Bắc Kinh. Kết quả dựa trên 12,731 bản trắc nghiệm cho thấy có đến 99,1% người tập đang trên đường phục hồi sức khỏe, trong số này có 58,5% hoàn toàn được bình phục bởi tập Pháp Luân Công, 80,3% được cải tiến về sức khỏe cơ thể và 96,5% được cải tiến về sức khỏe tâm thần. Cuộc nghiên cứu cho biết những người tập
Pháp Luân Công có được sự cải thiện lớn đối với sức khỏe.
Pháp Luân Công trên thế giới
Hiện nay, Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền rộng tại 114 quốc gia và vùng lãnh thổ, và hơn 100 triệu người đã được hưởng lợi ích từ việc tập Pháp Luân Công. Các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp đã được dịch ra trên 30 thứ ngôn ngữ và phổ biến khắp thế giới[8]. Pháp Luân Công đã giành được hơn 1.500 giải thưởng và bằng khen[9]. Vào năm 2000, thông qua sự bàn bạc của Hiệp Hội Pháp Luân Đại Pháp tại nhiều quốc gia khác nhau, ngày 13 tháng 5 đã được chọn là ngày “Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới”. "Luận Ngữ" lời mở đầu cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh của Ông Lý Hồng Chí được đưa vào sách dạy tiếng Anh tại trường Byreshawara ở Bangalore, Ấn Độ.Pháp Luân Công trên thế giới không có tổ chức hành chính, cũng như tổ chức quản lý tài vật; không ghi danh học viên. Người học viên đơn giản là học các động tác và thực hành nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống hằng ngày. Tại nhiều quốc gia Pháp Luân Đại Pháp Phật học hội được lập ra để tổ chức các hoạt động như mở Pháp hội (các học viên chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và rèn luyện tâm tính của mình), hoặc các hoạt động để quảng bá Pháp Luân Công và nói rõ sự thật về cuộc đàn áp trên cơ sở lòng tự nguyện của các học viên tham gia.
Cuộc đàn áp tại Trung Quốc
Sự kiện đàn áp
Chính quyền cộng sản Trung quốc không thừa nhận là có trại cưỡng bức lao động (laogai). Tuy nhiên, tại Hoa Kỳ có một tổ chức gọi là "Laogai Research Foundation" đã thu thập tài liệu và có bằng chứng về sự hiện hữu của hệ thống đàn áp này[11].
Nhiều chính phủ, tổ chức nhân quyền quốc tế và các học giả đã xem sự ngược đãi này là vi phạm nhân quyền. Tổ chức Ân xá quốc tế tin rằng sự đàn áp này có động cơ chính trị và hạn chế các quyền tự do cơ bản[14].
Các quan ngại đặc biệt đã được người ta nêu ra trong các bản báo cáo về sự tra tấn và bỏ tù bất hợp pháp những người theo môn phái này ở Trung Quốc[14][15][16]. Hạ viện Hoa Kỳ đã buộc tội Trung Quốc quấy rối công dân và những người dân Mỹ luyện tập Pháp Luân Công và đã thông qua nghị quyết 188 (đồng thuận theo tỷ lệ 420:0) kêu gọi Trung Quốc "ngừng các cuộc đàn áp và quấy rối những người luyện Pháp Luân Công ở Hoa Kỳ"[17][18]. Người theo Pháp Luân Công đã tổ chức thu thập chữ ký khắp nơi để khẩn cầu một tòa án nhân quyền xét xử Giang Trạch Dân và những lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc liên hệ đến sự đàn áp. Trong tháng 1 năm 2004, tại 12 quốc gia đã có 16 vụ án tố cáo Giang Trạch Dân và những lãnh đạo ĐCS Trung Quốc liên hệ đến sự đàn áp vì các tội tra tấn, tội ác đối với nhân loại và sát hại chủng tộc.
Nguyên nhân
Một trong những nguyên nhân của cuộc đàn áp được chấp nhận đó là sự ghen tị của Chủ tịch Giang Trạch Dân, vì số lượng học viên Pháp Luân Công đã lên đến 100 triệu người. Như tờ Tin Tức Hoa Kỳ và Báo cáo Thế giới đã đưa ra vào năm 1999, “Tổ chức tự nguyện lớn nhất ở Trung Quốc, thậm chí lớn hơn cả Đảng Cộng Sản”, lúc đó Đảng Cộng Sản Trung Quốc có số thành viên khoảng 65 triệu. Các nguyên nhân khác:- Đàn áp Pháp Luân Công để đoạt lợi ích chính trị: Trong khi Trung Quốc chú trọng vào việc phát triển kinh tế, thì nhiều viên chức trong chính quyền chuyên môn trong việc tuyên truyền chính trị và đấu tranh tư tưởng bị lãng quên. Họ muốn dựa vào vu khống tạo lý do đàn áp Pháp Luân Công để đoạt được quyền lợi chính trị và được Giang Trạch Dân chú ý.[19]
- Sự xung đột ý thức hệ: Đảng Cộng Sản Trung Quốc vô thần trong lịch sử của mình đã luôn tìm cách áp đặt tư tưởng vô thần lên nhân dân Trung Quốc vốn có truyền thống tin vào Đạo giáo, Phật giáo và Nho Giáo. Trong những năm 1966-1976 "Đại cách mạng văn hóa"[20] với đàn áp các nhóm tôn giáo và văn hóa truyền thống, đập phá đền chùa, gần như đã phá hủy tín ngưỡng tinh thần của người dân Trung Quốc. Việc Pháp Luân Công tin vào các giá trị Chân Thiện Nhẫn, vào "thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo", có sự tương đồng với văn hóa Thần truyền Trung Quốc đã làm cho Đảng nổi giận. Năm 1999, Tân Hoa Xã tuyên bố “Thực tế, cái gọi là nguyên tắc ‘Chân, Thiện và Nhẫn’ được giảng bởi ông Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Công) chẳng có gì chung với sự phát triển văn hóa và đạo đức xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang cố gắng đạt được”.
- Giải thích theo Cửu Bình: Cửu Bình một cuốn sách bình luận về chính bản chất của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, cuốn sách đã nêu ra toàn bộ lịch sử của ĐCS Trung Quốc trong việc đàn áp nhân dân và đàn áp các nhóm tôn giáo, tinh thần, khí công để duy trì sự thống trị trong suốt quá trình thành lập đến nay. [21]
Truy tố về tội diệt chủng
Ngày 18/11/2009 toà án Quốc gia Tây Ban Nha đã truy tố 5 quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc vì vai trò của họ trong tội ác tra tấn và diệt chủng chống lại các học viên Pháp Luân Công. Các bị cáo bao gồm: Cựu lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân; La Cán, người đứng đầu Phòng 610 - lực lượng cảnh sát đặc nhiệm bí mật trên toàn Trung Quốc, dẫn đầu chiến dịch bạo lực; Bạc Hy Lai, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Trùng Khánh và cựu Bộ trưởng Bộ Thương mại; Giả Khánh Lâm, một trong bốn thành viên cao nhất trong hệ thống Đảng cộng sản Trung Quốc và Ngô Quan Chính, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc. Các bị can có từ 4 đến 6 tuần để trả lời sau đó có thể phải đối mặt với sự dẫn độ nếu họ đi tới một đất nước có hiệp ước dẫn độ với Tây Ban Nha, các bị can phải đối mặt với 20 năm tù giam và có thể phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại kinh tế cho các nạn nhân.[22]Quyết định của tòa án dựa theo nguyên tắc thực thi pháp lý của thẩm quyền phổ quát – nguyên tắc cho phép tòa án bất kỳ nước nào cũng có thể thụ lý những vụ án liên quan đến các tội diệt chủng và tội ác chống lại loài người, không phân biệt nơi chúng xảy ra. Quyết định cũng dựa trên những báo cáo nhân quyền của tổ chức Ân xá quốc tế, tổ chức Quan sát nhân quyền, tổ chức sáng lập Luật nhân quyền và Ủy ban nhân quyền của Liên Hiệp Quốc [23] [24][25], tất cả các tổ chức nhân quyền quốc tế có thẩm quyền và có ảnh hưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét