CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996           CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996                   CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996                   TIN TỔNGHỢP                     GIÃ SỬ                         QUÂNSỰ             HOANG SA                                        Biển Đông       Thế Giới     Tin trong nước      Sử Việt       UFO      Chuyện Lạ      Gia Đình;

Mùa hoa cải Quê tôi


Mùa hoa cải Quê  tôi
  Chiều làng quê nắng hanh hanh, những cơn gió mùa đông se lạnh thổi ào về từ cánh đồng bên kia bến sông. Trở lại mảnh đất sương gió, dãi dầu mưa nắng Thi lại chạnh lòng xót xa. Đã bao lâu rồi Thi không nhìn thấy màu vàng trải dài đến ruộm ràng cả bờ sông quê nhỉ, Thi cũng không nhớ rõ, có lẽ đã hơn 10 năm...
Thi lướt mắt nhìn về phía khoảng trời mênh mông màu vàng hoa cải. Ngoài kia, bông cải đã trổ vàng rực cả một góc trời, điểm xuyết những luống hoa thì là trắng tỏa hương thơm ngát. Gió thoang thoảng đưa hương cải hăng hắc nồng nàn ngập ngừng quấn quít bước chân Thi. Cô hít một hơi thật sâu mùi hương bình dị ấy và thở nhẹ sảng khoái : “Mình đã về nhà...”

Ngày xưa, cũng từ làng quê thanh bình này đã nuôi lớn Thi. Lớn lên giữa cánh đồng hoa cải rực rỡ, Thi có vẻ đẹp mặn mà của hương đồng gió nội. Mái tóc đen nhánh mượt mà của Thi là niềm ao ước của bao cô gái làng, đôi môi mọng đỏ và đôi má hồng hây hây của cô gái vừa bước vào tuổi trăng tròn khiến bao ánh mắt si mê mỗi khi Thi đi ngang qua. Mỗi sáng Thi đều vùng dậy chạy ra để ngắm màu vàng rực rỡ phía cuối triền đê. Không hiểu vì sao nhưng Thi luôn mê mẩn cái màu vàng rực của hoa cải. Cái màu vàng ẩn chứa bao ước mơ thầm kín của cô gái tuổi tròn trăng lần đầu tiên biết e lệ trước một ánh mắt tha thiết dịu dàng. Thi có thói quen để chân trần chạy ùa ra hòa mình vào những luống hoa vàng rực, nâng niu trên tay những cánh hoa mềm rồi hất tung lên trời và ngửa cổ hít sâu vào lồng ngực hương vị tinh khiết của sớm mai se lạnh, hít thật sâu hương nồng hoa cải…
Thi thở nhẹ đưa tay lướt qua những luống hoa vàng rực, những hạt bụi vàng lấm tấm rơi trên chiếc áo Thi đang mặc, cảm giác trở lại quê nhà thật đặc biệt. Bất chợt một ngọn gió lạnh vụt ngang thổi tung những cánh hoa và phấn hoa rơi đầy trên mặt trên tóc cô, hơn mười năm rồi Thi mới có lại cảm giác như thế này, cô bỗng thấy khóe mắt mình cay.

- Thi phải không?
Thi giật mình nghe một giọng nói trầm đục từ phía sau, ánh mắt mê mải của cô chợt dừng lại ở người đàn ông da sạm nắng, nhưng trên gương mặt sở hữu một đôi mắt thật sáng và cương nghị. Tim Thi bỗng đập loạn lên khi nhận ra người đàn ông đó chính là Trung. Đúng vậy, không thể sai được, chính là Trung.
- Thi về khi nào?
- Thi về sáng nay, anh Trung… dạo này… sống ra sao?
- Như Thi thấy đấy, tôi vẫn cô đơn vẫn gắng bó với ruộng đồng sông nước, gắng bó với hoa cải…
- Anh… vẫn sống một mình ư?
- Vẫn vậy Thi à.
Thi bỗng thấy trái tim mình nhói đau khi nghe giọng cười trầm ấm và có pha chút chua chát của Trung. Né tránh ánh mắt Trung đang hướng về mình, Thi chỉ ra cánh đồng vàng rực bên sông:
- Mùa này hoa cải mọc vàng đẹp lịm người.

Trung nhìn lướt qua gương mặt người phụ nữ trước mặt rồi nhìn về phía luống hoa cải nở vàng rực khẽ gật đầu:
- Ừ, mùa này cải trổ bông… hơn 10 năm rồi nhỉ, hoa vẫn đẹp đến lịm cả người…
Vừa nói Trung vừa đưa tay về luống hoa cải gần bờ sông hái một chùm đặt vào tay Thi, nhìn sâu vào đôi mắt Thi nói bằng một giọng trầm đục:
- Mùa cải ngồng, lỗi hẹn rồi… phải không Thi?
Thi khẽ gật đầu, bàn tay Thi run lên với một cảm giác khó tả, cảm xúc ngày xưa bỗng ùa về…


Ngày xưa, nơi bến sông... có hai người đã từng tha thiết yêu nhau.
Trung từng nói với Thi: “Có người nói cái đẹp của hoa cải là cái đẹp bầy đàn. Nếu tách từng hoa riêng lẻ sẽ thấy rất bình thường, nhưng khi cầm trên tay một chùm hoa vàng rực rỡ ta mới thấy hết cái đẹp của nó. Và em là kết hợp của cả một chùm hoa cải vàng rực rỡ, đẹp đến lịm cả người…”.
Lấy vài nhánh hoa cải vàng Trung uốn thành vòng hoa đặt lên đầu Thi như chiếc vương niệm vinh danh tình yêu – món quà tặng đầu tiên của tình yêu của họ là vậy.
Tình yêu của hai người như luống cải ngồng chín vàng tách hẳn màu xanh thẳm của lá, tỏa hương nồng nàn trên bến sông. Những triền hoa cải chạy dọc bến sông đã chứng kiến biết bao những giây phút êm đềm của tình yêu đôi lứa, chứng kiến nụ hôn dịu dàng e ấp và lời hứa hẹn trăm năm của Thi và Trung. Của những bước chân còn chưa nhuốm bụi trần, của những nụ cười còn hồn nhiên thanh thoát bay theo bụi hoa vàng li ti. Mỗi cánh hoa như được dát lên màu vàng rực rỡ của nắng sớm. Có những đêm trăng Trung ôm đàn ngồi so dây bên thềm nhà hắng giọng hát vài câu vu vơ, thỉnh thoảng xen lẫn giọng cười trong trẻo của Thi. Để rồi lần đầu tiên bàn tay chạm bàn tay, đôi làn môi thanh xuân khẽ chạm vị xuân gần….
Nhà Trung nghèo quá, cảnh nhà em út nheo nhóc, cha ốm nặng nên Trung đành xếp lại ước mơ thi đại học. Ngày ngày mưa nắng với ruộng đồng.
Sang năm sau, , bố mẹ Thi gửi gắm cô con gái cưng cho nhà người dì ruột ở Sài Gòn để thi đại học. Ngày Thi đi, nước mắt Thi thấm đẫm vai Trung xen lẫn buồn vui. Con đò rời bến sông, làng quê xa dần trong đôi mắt Thi
- Vào Sài Gòn nhớ viết thư và nhớ… về với anh nhé Thi…
- Hoa cải ngồng em sẽ về...


Khi những cơn gió lạnh tràn về, vậy mà đã hơn mười năm kể từ ngày ấy… Bao mùa cải ngồng mà Thi vẫn để lại lời hẹn nơi bến sông. Bao mùa cánh đồng hoa cải bên sông sáng bừng một màu vàng rực rỡ nhuộm cả lòng sông mà Thi vẫn lỗi hẹn không về.
Sài Gòn phố thị với những ánh đèn xa hoa đã làm Thi xa dần những luống hoa cải, xa dần cái bình dị của chốn đồng quê. Từ bao giờ chính Thi cũng không nhận ra cô bắt đầu thích những bó hoa hồng nhung đỏ thắm, những cánh lan kiêu sa hơn từ những người bạn trai đất Sài Gòn lịch lãm. Từ bao giờ chính Thi cũng không nhận ra, mùi hoa cải hăng hắc ngày xưa cô rất thích bỗng trở nên khó chịu so với những chai nước hoa đắt tiền mà những người bạn trai giàu có gửi tặng cho cô gái xứ Bắc có cái nhan sắc mặn mà và giọng nói ngọt ngào như Thi. Từ bao giờ những bộ trang phục thời thượng đã thay thế cho bộ quần áo giản dị quê mùa của cô thôn nữ. Thi bừng sáng với bao vệ tinh vây quanh cô, Thi cảm thấy hài lòng với những gì cô đang có. Cảm giác về mùi hoa cải nồng nồng chìm dần vào quên trong tâm hồn Thi.
Và rồi trong số những vệ tinh hào hoa ấy Thi đã chọn cho mình một người đưa đón mà đám bạn cô thường ví von “trai tài gái sắc”.
Đêm sinh nhật lần thứ 20 của Thi, lẫn trong số quà cáp đắt tiền một món quà nằm chơ vơ nhàu nát đến tả tơi chính là bó hoa đơn sơ màu vàng bé nhỏ Trung để lại. Người đàn ông của Thi đã vô tình vất vào sọt rác với lời càu nhàu “Ai mà để bó hoa xấu xí này ở đây vậy em?”…
Một thoáng hẫng hụt vụt qua trong Thi nhưng cái hôn đam mê và những món quà đắt tiền khác đã khiến Thi quên nhanh điều ấy, quên nhanh thời gian trôi thật mau, và cô chẳng thể biết khuất sau hàng cây trên dãy phố có một bóng người buồn bã quay lưng bước đi hướng về sân ga chờ chuyến tàu xuôi về đất Bắc…

Cuối năm ra trường Thi không trở về làng quê, cô quyết định bước lên xe hoa về làm vợ người đàn ông đã đưa đón cô bao lâu. Nghiễm nhiên trở thành vợ của một giám đốc công ty vàng bạc có tiếng tăm tại thành phố Sài Gòn. Lấy nhau chừng 2 năm, vợ chồng Thi có đứa con gái đầu lòng xinh xắn. Cuộc sống vương giả khiến Thi hài lòng, chồng Thi rất yêu vợ nhưng khoảng thời gian ở nhà của chồng Thi rất ít. Những chuyến làm ăn xa nhà ngày một nhiều, thậm có tháng chồng Thi chỉ ở nhà vài ngày lại xách vali ra nước ngoài làm ăn. Căn nhà rộng rãi của hai mẹ con bỗng trở nên càng trống trải, cảm giác cô đơn lạnh lẽo khiến Thi trở nên trầm lặng u hoài. Chồng Thi trong mỗi chuyến công tác xa nhà vẫn thường điện thoại về cho vợ nhưng với Thi điều ấy không đủ, cảm giác trống vắng luôn phủ lấy tâm trạng của Thi.
Từ ngày cưới, chưa lần nào sau đó chồng Thi đưa vợ về quê và hầu như cũng chưa từng có ý nghĩ đó. Công việc quá bận rộn và khoảng cách đường xá đi về xa xôi nên chồng Thi cũng quên đi việc về thăm bố mẹ vợ. Chồng Thi yên tâm rằng đã lo lắng cho Thi rất đầy đủ về mọi thứ, nhưng có một điều chồng Thi không nhận ra là thỉnh thoảng những nét buồn phảng phất xuất hiện trong đôi mắt Thi. Sống trong đầy đủ vật chất nhưng chợt một ngày Thi nhận ra trong Thi thèm khát một điều gì đó. Nỗi thèm khát ấy cứ hừng lên trong từng đêm mất ngủ. Chập chờn đâu đó trong từng giấc mộng mị Thi như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc đã xa.

Một sáng cuối năm bước chân ra phố thị, bỗng một màu vàng rực nhô lên giữa đám lá xanh thật quen thuộc đập vào mắt Thi. Cái màu vàng rực ấy xuất hiện trên giỏ xe của một cô gái gánh hàng rau. Trái tim Thi bỗng nhiên thắt lại, Thi chợt nhớ… Thi đã từng lỗi hẹn với một người. Bao mùa cải ngồng rồi Thi chưa trở lại bến sông xưa? Bao mùa cải đã qua Thi đã quên mất con đò ngày xưa?
Thi cảm nhận đâu đây trong sương khói, làn điệu chèo sóng sánh như bước chân thôn nữ ngày xưa. Những vạt cải trổ hoa vàng tươi tắn, dung dị bỗng hiện lên thật rõ nét trong tâm trí Thi và cô quyết định để lại lá thư cho chồng và đưa con gái về thăm quê.


Tiếng hò từ bên kia sông bỗng vọng lại nghe sao mà da diết:
“À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại...
À ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu nhiều đắng cay...
À ơi em đi lấy chồng anh vẫn một mình...
À ơi táo rụng sân đình, thương anh một mình,
Một mình...
Nhớ em...”
Thi tránh ánh mắt đăm chiêu pha chút xót xa của Trung đang hướng về phía cô…
Trời chiều bàng bạc giăng mây, khói sương bảng lảng lòng người mang mang…
- Mẹ ơi, hoa vàng đẹp quá, là hoa gì vậy mẹ?
Giọng nói trong trẻo của đứa con gái bé nhỏ từ phía sau kéo Thi ra khỏi cảm xúc bồi hồi, Thi tránh ánh mắt của Trung, cô ngồi thụp xuống ôm lấy con gái khẽ cười:
- À, đó là hoa cải con ạ
- Thích quá, mẹ ơi con hái nhé
Thi nhìn theo đứa con gái bé bỏng đang thích thú chạy ào về phía những luống hoa vàng rực giữa trời chiều làng quê yên bình mà lòng chợt thắt lại. Cảm giác choáng ngợp giữa sắc vàng hoa cải làm lòng Thi bỗng ướt mềm, cô nhìn thấy thời thơ ấu trong veo của mình trong đôi mắt cô con gái bé bỏng với những bước chân trần trên luống hoa vàng ngày xưa… Thi phóng tầm mắt trên các bãi đất phù sa ven sông, cô nhận ra cải từng luống trổ ngồng thẳng vút, có những vạt hoa cải cao đến tận thắt lưng vươn mình ra đón ngọn gió lạnh từ sông Đuống tràn vào, sắc vàng rực rỡ đẹp đến mê mẩn…
- Thi hạnh phúc không?
Thi khẽ gật đầu im lặng nhìn ra bến sông.
- Vậy thì tôi yên lòng.
- Anh lấy vợ đi
- uhm… chờ mùa cải ngồng năm tới tôi sẽ…
- Thật không?
- Thi sẽ về chứ?
- Thi sẽ về cùng gia đình chúc phúc cho anh, chắc chắn sẽ không lỗi hẹn.
Trung nhìn cô khẽ mỉm cười .
Hoa cải trải vàng bên con sông Đuống, gió lạnh không còn làm lòng Thi tê tái, tiếng cười trong trẻo của cô con gái bé bỏng vang lại từ bên những luống hoa vàng đang làm lòng Thi ấm hơn rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại đi động reo vang, Thi hấp tấp mở ra nghe. Nhận ra giọng nói của chồng ở đầu dây:
- Em và con đang ở đâu, anh về không thấy hai mẹ con lo quá.
- Em… em ra thăm bố mẹ… em muốn đón tết ở quê...
- Thôi không sao, em cứ ở đó anh sẽ ra đón Tết với bố mẹ rồi đón hai mẹ con về…
- Thật không anh?
- Thật… em và con nhớ giữ ấm, có vẻ ngoài ấy đang lạnh.
- Vâng… vâng… khi nào anh ra
- Anh đi book vé ngay...
Thi hít một hơi thật sâu mùi hương hăng hắc nồng nàn của hoa cải từ triền sông bay vào thấy lòng cô thật nhẹ nhõm. Ngoài kia, giáp Tết cải đã trổ ngồng nhuộm vàng ruộm cả lòng sông, bụi phấn hoa vàng lấm tấm bay dắt đầy mái tóc và quần áo Thi. Chưa bao giờ Thi có cảm giác mùa cải ấm áp nồng nàn và yên bình như mùa hoa cải năm nay.
©Hoa Trà
 BÓNG MẸ VỀ BÊN TRIỀN CẢI

Mùa tháng ba con về thăm quê ngoại

Đôi triền sông Lam trong nắng vàng ươm.
Mùa hoa cải giục lòng ngày trở lại
Sông Lam ơi câu ví còn vương!
Nhịp sóng đôi bờ gửi câu hát yêu thương
Quê hương ta gừng cay muối mặn,
Năm tháng xa xôi nghĩa tình sâu nặng
Tiếng ru hời văng vẳng nhịp võng vương.
Con xa quê với nỗi nhớ thương
Rú Hồng ơi nhớ ai mà kiễng chân đứng đợi
Dòng Lam xanh nhớ câu Kiều mẹ về ru hỡi
Sóng Tiền Đường nơi ấy dáng Kiều thương!
Giờ con xa cất bước mấy dặm đường
Không phải thân Kiều cánh hoa trôi bèo dạt,
Con ra đi mang thao khúc hát
Ví dặm quê mình ngọt mát lời thương.
 Ôi nghĩa tình sao cứ vấn vương
Mùa xuân về muôn hoa khoe sắc thắm,
Trong mai hồng vàng au sắc nắng
 Có bóng mẹ về bên triền cải yêu thương!

     Trương Lan Anh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét