CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996           CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996                   CHI HỘI THƯƠNG BINH TINH NGHĨA 282 lê lợi Liên hệ: 0313840668-0934563996                   TIN TỔNGHỢP                     GIÃ SỬ                         QUÂNSỰ             HOANG SA                                        Biển Đông       Thế Giới     Tin trong nước      Sử Việt       UFO      Chuyện Lạ      Gia Đình;

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Nhà tiên tri Vanga - Đôi mắt mù lòa nhìn thấu tương lai

Trang chủ
Không ai có thể phủ nhận khả năng dự báo các sự kiện tương lai tài ba của bà lão mù Vanga...
Bên cạnh nhà tiên tri lỗi lạc Nostradamus, bà lão mù Vanga cũng là người khiến cả nhân loại ngỡ ngàng vì khả năng tiên đoán chính xác nhiều sự kiện trong tương lai như: Chiến tranh thế giới II, vụ tàu ngầm Kurst (Nga) bị chìm, vụ khủng bố tòa tháp đôi WTC ngày 11/9/2001 tại New York (Mỹ) hay thậm chí là thảm họa hạt nhân Nhật Bản mới xảy ra vào năm 2011… Liệu đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kì lạ hay thực sự “bà lão mù” Vanga có một khả năng tiên tri đại tài?

Vanga là ai?

Pháp Luân Công

Pháp Luân Công (phồn thể: 法輪功 giản thể: 法轮功, bính âm: Fǎlún Gōng), hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp (phồn thể: 法輪大法, bính âm: Fǎlún Dafǎ), là một hệ thống "tu dưỡng cơ thể và tinh thần" được ông Lý Hồng Chí giới thiệu cho công chúng năm 1992. Pháp Luân Công có 5 bài tập khí công nhẹ nhàng (bốn bài động công tư thế đứng và một bài tĩnh công toạ thiền). Các bài học Pháp Luân Công được viết trong quyển sách chính yếu, Chuyển Pháp Luân[1][2], và hướng dẫn thực hành trong cuốn Đại Viên Mãn Pháp[3][4
 Ông Lý Hồng Chí dạy Pháp Luân Công tại Đại sảnh của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc tại Geneva, Thụy Sĩ năm 1999

Môn yoga, khí công, dưỡng sinh hay thể dục nào phổ biến nhất thế giới

[TinDaChieu] Trong nhịp sống đô thị thật tấp nập hối hả với bao lo toan cho cuộc sống, thật khó để có thể thu xếp thời gian để tham gia các CLB thể dục nhằm nâng cao sức khỏe

Lời sấm truyền của nhà tiên tri nổi tiếng nhất lịch sử

Nếu được hỏi “Ai là nhà tiên tri tài ba nhất thế giới?”, không khó để chúng mình đưa ra đáp án, đó là Nostradamus. Ông là người có khả năng dự đoán vận mệnh thế giới trong một thời gian dài, có thể tới vài thế kỉ. Những lời tiên đoán của Nostradamus về các biến cố lớn của thế giới như thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh… đều được phản ánh trong cuốn “Những thế kỉ” (Centuries) - hay còn gọi là “Lời tiên tri”. Nó được viết dưới dạng những bài thơ tứ tuyệt có vần và hầu hết chúng đều được kiểm chứng thông qua sự kiện thực tế.

Bí mật gia tài của nhà tiên tri Vanga



Những người họ hàng của Vanga đã đệ đơn ra toà, họ đòi chính phủ Bungari trả lại gia tài của nhà tiên tri nổi tiếng khắp thế giới

"Di chúc, theo đó tài sản của bác tôi thuộc về nhà nước, là giả mạo! Bây giờ, khi Bungari đã thuộc châu Âu thống nhất, cuối cùng cũng có cơ hội để đạt được sự công bằng", cháu của Vanga, Krasimira Stoianova, nói với phóng viên.Bà Vanga vĩ đại sinh ngày 31/1/1911. Bà sống tại thành phốPetrich, Bungari và khi chết 11/8/1996) được an táng tại sân nhà thờ Saint Petca vùng Rupite. Cái chết của bà cho đến giờ vẫn còn là điều bí ẩn.

Bà Vanga

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Người tiên đoán số phận những nhân vật nổi tiếng

Người tiên đoán số phận những nhân vật nổi tiếng
Ngày 5/3/1772, một cô bé ra đời tại thị trấn nhỏ Alanson, gần thủ đô Paris. Bà đỡ bật khóc vì đứa trẻ mới sinh đã có bộ tóc dài đen nhánh và miệng đầy răng. Cha mẹ cô bé đã quyết định gửi Maria Adelaida Lenorman đến tu viện Thiên chúa giáo dòng thánh Benedictine.
Lên 6 tuổi, cô bé tiên đoán rằng không lâu nữa tu viện trưởng sẽ rời bỏ vị trí này để lấy chồng, bà sẽ lấy một người đàn ông giàu có. Một tháng sau, sự việc xảy ra đúng như vậy. Tin về nhà tiên tri nhỏ tuổi lan nhanh và ngay sau đó những nhân vật quan trọng bắt đầu đến tu viện để nghe những lời tiên đoán từ cô bé.
Maria lớn dần với vẻ bề ngoài xấu xí: một bên vai ngắn hơn vai kia, đôi chân gầy khẳng khiu, què quặt và cặp mắt lồi. Sau khi cha mất, gia đình không đủ tiền trả tu

Vẹt Tiên Tri


Thứ sáu, 9/7/2010, 09:15 GMT+7
Vẹt dự đoán Hà Lan vô địch World Cup
Trong khi mọi người đang hồi hộp chờ đợi bạch tuộc Paul chọn đội nào trong trận chung kết World Cup sắp tới, thì một con vẹt ở Singapore đã dự đoán Hà Lan vô địch.
> Bạch tuộc tiên tri cứu đồng loại
Con vẹt Mani. Ảnh: 154thmedia.
Con vẹt mang tên Mani ở sống ở khu dân cư của người Ấn Độ tại Singapore đã làm nghề "thầy bói" trong nhiều năm nay. Nó thường giúp ông chủ của mình đoán tương lai, vận mệnh cho các khách hàng.
Hôm qua, chủ của Mani đã cho con vẹt dự đoán World Cup bằng cách đặt sấp hai thẻ có dán quốc kỳ của Hà Lan và Tây Ban Nha trước mặt con vật. Sau đó, Mani đã tiến lên và mổ vào thẻ có chứa cờ Hà Lan.
Ông chủ con vẹt nói: "Tôi tin chắc chắn 100%, những gì nó chọn đều đúng hết".
Video vẹt Mani chọn đội Hà Lan.
Trước đó, chủ nhân của "nhà tiên tri hai chân" cho biết nó cũng đã đoán đúng cả 4 trận trong vòng tứ kết của World Cup 2010.

Phạm Xuân Nguyên: "chuyện khó tin nhưng có thật"

Những tố chất “khó tin nhưng có thật” làm nên một “chỉnh thể” Phạm Xuân Nguyên.  Và nếu khuyết đi bất kỳ tố chất nào trong số đó, xem ra anh sẽ kém đi phần nhiều sức hấp dẫn, dưới góc nhìn soi chiếu đa chiều của công chúng….
Phạm Xuân Nguyên: "chuyện khó tin nhưng có thật"
    Xin được mạn phép “cầm nhầm” tên một chuyên mục khá hấp dẫn bạn đọc trên tờ báo An ninh thế giới cuối tháng để nói về “Nguyên đầu bạc”. Bởi trong giới cầm bút, anh là một “ca” rất lạ. Lạ từ hình thức bên ngoài đến nội dung bên trong. Lạ trong cả những câu chuyện đời - nghiệp đậm màu giai thoại mà thiên hạ vẫn đồn đại giăng giăng, bạn bè thân sơ thi nhau “liệt kê tội trạng”. Lạ ở ngay cái ranh giới chông chênh rất đỗi mong manh, khó đoán định giữa hai bờ thực - ảo, thật – hư của những mẩu vụn chi tiết, vốn chỉ có tác dụng duy nhất là thêm chút dư vị đậm đà khó quên cho những buổi trà dư tửu hậu.

Phạm Xuân Nguyên: "chuyện khó tin nhưng có thật"

“Một kẻ làm phê bình ngơ ngác”

Đó là nét tự họa mà cây bút phê bình văn học nổi danh phác thảo về mình. Đã có lúc Nguyên còn nổi hứng làm thơ để “tự bạch” cùng đám đông, đại loại như “tôi sống nhiều khi như ngơ ngẩn/ vô tư không biết để làm gì”. 

 “Ngơ ngác, ngơ ngẩn, vô tư” xem ra đều là những tính từ khá xa lạ với cái nghiệp phê bình vốn dĩ mang sứ mệnh làm “ngọn roi quất cho con ngựa sáng tác phi nước đại”. Nguyên bảo, người mới gặp lần đầu luôn mặc định anh là “kẻ khó chơi”. Bởi những cây bút phê bình xưa nay thường sắc sảo, dám nói, dám phê, dám thể hiện chính kiến của riêng mình. Đã thế, Nguyên còn chính danh “đồ gàn xứ Nghệ”, vốn sâu sắc, thâm trầm. Chỉ những bạn bè chơi với anh và được anh hết mình chơi lại mới mạnh mồm tuyên bố, “Nguyên sống cực kỳ hồn nhiên”.

 Và có lẽ nhờ cách sống hồn nhiên đến ngơ ngác ấy, Nguyên có bạn – toàn người yêu quý anh hết mực - ở khắp mọi nơi. Thuộc những giới xa lạ với chữ nghĩa đã đông, người trong giới văn chương - đối tượng “mổ xẻ” của Nguyên trở thành bạn thân với anh cũng không thiếu, dù mối quan hệ sáng tác – phê bình vốn xưa nay mấy khi “cơm lành canh ngọt”. Nguyên cười, “chắc tại tôi có cái mặt chơi được”. 

 Những bài viết của Nguyên, sai đúng đến đâu còn phải bàn nhưng đều in đậm dấu ấn con người anh. “Nhà phê bình cần tri thức và bản lĩnh, tôi có cả hai” – Nguyên tuyên bố “xanh rờn” và làm được đúng như điều anh nói. Phía sau những con chữ luôn ẩn chứa thái độ khen chê thẳng thắn nhưng chân tình của một người chịu học, chịu đọc, với bề dày kiến thức đáng nể và cung cách lập luận luôn khiến độc giả “tâm phục khẩu phục”. “Gã đầu bạc” lý giải, “tôi không bao giờ lẫn lộn tình cảm với công việc. Mặc thân sơ, yêu ghét ngoài đời, khi ngồi trước màn hình máy tính, tôi luôn quên đi cái tên tác giả và chỉ duy nhất quan tâm tới nội dung văn bản mà thôi”.  

 Anh vẫn nhớ như in tiêu đề bài viết nhập môn phê bình Từ địa phương miền Trung trong thơ Tố Hữu được đăng tải trên Tạp chí Sông Hương từ năm 1984. Hai năm sau, anh lính mới vào nghề đã dám “ti toe” cãi lại hai tên tuổi nổi tiếng Trần Đình Sử và Lại Nguyên Ân, khi đưa ra hướng lập luận khác về con đường hình thành một cá tính thơ trẻ con của “thần đồng” Trần Đăng Khoa. “Hồi ấy, tôi cứ tự nhiên nhi nhiên mà viết, đúng sai là do lập luận của mình, có vẻ như điếc không sợ súng, nhưng mà đấy là tính tôi”, Nguyên gật gù nhớ lại.

   Rồi nghiệp phê bình theo anh đến tận bây giờ, thấm thoắt cũng đã gần ba thập kỷ, vẫn sắc bén trong từng con chữ và vẫn vẹn nguyên vẻ “ngơ ngẩn” giữa đời thường. Nguyên rất khoái bốn câu thơ ông bạn Hoàng Nhuận Cầm đề tặng, “Kiếp sau vứt bút phê bình/ Làm tên thi sĩ thất tình mà chơi/ Trả trang trắng giấy cho người/ Biết đâu Từ Thức vẫn ngồi đợi anh”.  Nói thế thôi chứ cho dù ham đi, thích nhậu nổi tiếng như Nguyên, lo anh một ngày quyết định “vứt bút phê bình” xem ra chẳng có tí cơ sở nào đủ sức thuyết phục. 


Phạm Xuân Nguyên: "chuyện khó tin nhưng có thật"

“Dịch giả câm điếc”

Cây bút trẻ Di Li đã từng xúi “gã đầu bạc” làm hồ sơ đề nghị ghi danh vào sách kỷ lục Guinness như một dịch giả thành thạo chuyển ngữ được cả ba thứ tiếng Nga – Anh – Pháp nhưng không thể nghe hiểu và cũng chẳng thể giao tiếp nổi một câu bằng cả ba ngôn ngữ này. Tò mò hỏi anh về câu chuyện rất khó tin đó, Nguyên gật đầu cái rụp.

 Ngoài ít ỏi tiết học tiếng Nga được thầy cô truyền dạy dưới mái trường cấp III Phan Đình Phùng (Hà Tĩnh) hồi học chuyên toán, dịch giả từng “tiêu hóa” được những tác giả “vô cùng xương xẩu” như Milan Kundera, Haruki Murakami, Jean-François Lyotard… đã chinh phục cả ba ngoại ngữ chỉ đơn thuần nhờ tự học. Thời là sinh viên K20, khoa Văn ĐH Tổng hợp, vừa học tiếng Nga, Nguyên vừa mượn giáo trình tiếng Pháp tự mày mò lấy. Ngày đó, anh luyện tập bằng cách không bao giờ chuẩn bị trước bài khóa từ nhà. Lên giảng đường, thầy yêu cầu dịch bài nào là anh cầm văn bản chuyển ngữ luôn. Ba năm đi lính cũng là lúc Nguyên nạp xong cùng lúc cả Anh – Pháp – Nga, lẽ dĩ nhiên chỉ trên văn bản. Hỏi sao không đầu tư bổ sung kỹ năng nghe nói, Nguyên cười sảng khoái, “tôi xác định từ đầu, rằng số mình chắc khó xuất ngoại. Đã thế với chất giọng Nghệ cha sinh mẹ đẻ nằng nặng của tôi, nói tiếng Việt nghe còn thấy khó huống chi…”

 Tác phẩm dịch của Nguyên đều lấy bút danh Ngân Xuyên. Hỏi xuất xứ cái tên là lạ này, anh cười, “người miền Trung hay nói lái, Xuân Nguyên bẻ ngược thành Xuyên Nguân, bỏ nốt chữ u là có ngay tên mới”. Ngoài sách dịch, giờ này Nguyên vẫn chưa hề có một đầu sách của riêng mình, dù kế hoạch xuất bản với cả loạt cái tên chơi chữ (Nguyên Văn – viết, Nguyên Ngữ - dịch, Nguyên Luận – tranh cãi phê bình) đã được ấp ủ cỡ dăm bảy năm rồi. “Tôi cứ sống phất phơ thế này, NXB hối thúc suốt ngày mà bản thảo mãi không hoàn thành nổi. Người ta gọi tôi là con nợ của nhân gian chẳng sai tí nào”.  

 Năm 2002, Nguyên nhận được lời mời đi Pháp ba tháng theo chương trình dành cho các dịch giả của Bộ Văn hóa Pháp. Sang tới Paris, khi đi làm thủ tục đăng ký chương trình, anh không nói được một câu tiếng Pháp nào ra hồn, khiến người ta ngờ có khi khách mời “bị nhầm”. May có một giáo sư người Việt sống ở Pháp lâu năm anh nhờ đi cùng đã đỡ lời cho. Ấy vậy mà ngay đêm đầu tiên ở Paris, Nguyên đã lang thang khắp phố phường kinh thành ánh sáng đến tận khuya khiến bà chủ nhà nơi anh ở được một phen lo lắng, sợ anh lạc tận đâu đâu.

Ba năm sau đó, khi lại được mời sang Pháp tham dự cuộc hội thảo về nhà văn Pháp gốc Trung Quốc Cao Hành Kiện, giải Nobel văn học 2000, Nguyên rơi vào tình huống chẳng biết nên khóc hay cười với bản tham luận. Phần viết tiếng Việt, với cú pháp vô cùng phức tạp đúng chất Phạm Xuân Nguyên được chuyển ngữ sang tiếng Pháp, với độ dài xấp xỉ chục trang. Một giáo sư xã hội học người Việt ở Pháp lắc đầu, “không được, đọc hết cái thứ này thì vất vả cho ông ấy và cũng tra tấn lỗ tai người nghe lắm”. Quyết định sáng suốt được đưa ra, lược bỏ phân nửa nội dung, câu phức hợp “hô biến” thành câu đơn, ban tổ chức cho nửa tiếng thì chỉ sử dụng 15 phút. Rồi Nguyên cũng chật vật hoàn thành “điệp vụ bất khả thi” ấy. Hỏi cử tọa liệu có hiểu, anh thở dài, “ấn tượng mà cái giọng trọ trẹ của tôi để lại cho họ thật vô cùng khủng khiếp”.

 Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện trong một lần sang Tokyo công tác gặp Phạm Xuân Nguyên đang ở đó đã kỳ công sáng tác hẳn một bài ca trù Bỡn Phạm Xuân Nguyên đi khắp năm châu bằng tiếng Nghệ mà bốn câu Mưỡu đã hóm hỉnh vẽ nên chân dung không đụng hàng của dịch giả “độc nhất vô nhị”. “Không đi thì chợ không đông/ Đi thì nào biết nói năng thế nào/ Dù ai tiếng Ý tiếng Lào/ Riêng choa tiếng Nghệ, ai nào dám chê!”

 Mặc ai trêu chọc, Nguyên chưa bao giờ lấy chuyện “câm điếc ngoại ngữ” của mình làm điều. Chỉ đôi chút tiếc nuối, “nếu tôi mà biết nghe biết nói thì còn đi được nhiều nữa, còn kết giao được với đông đảo bạn bè nữa. Tính tôi vô tư, dễ giao tiếp, dễ hòa đồng, đi đến đâu là thêm bạn ở đó. Thôi cứ thuận theo tự nhiên, Trời cho đến đâu hưởng đến đó”.


Phạm Xuân Nguyên: "chuyện khó tin nhưng có thật"

“Viện Văn có một Phạm Xuân/ Nguyên là cán bộ cử nhân phê bình”

Nguyên “sở hữu” nhiều sự lạ đến mức ngược đời, “khó tin nhưng có thật” mà câu vè tồn tại bao năm ở Viện Văn học nói trên là một ví dụ điển hình. Hiện là Trưởng phòng Nghiên cứu văn học so sánh của Viện Văn học nhưng trong thời buổi loạn chức danh, sính học hàm học vị, anh vẫn “bình chân như vại” là một cử nhân trong khi ai cũng tưởng Nguyên mèng mèng cũng GS, TS từ lâu rồi. Bạn bè tếu táo, “Viện Văn chỉ có hai người không có bằng Tiến sĩ – Phạm Xuân Nguyên và bà bán nước chè đầu cổng”. Cử nhân nhưng nhiều người làm luận án tiến sĩ đều đến mượn sách, tham vấn. Cử nhân nhưng rất đắt sô đi dạy, đi nói chuyện với cử tọa đều từ trình độ….cử nhân đổ lên!

 Là tên tuổi tung hoành trong lĩnh vực phê bình – dịch thuật đã mấy chục năm với rất nhiều bài viết và khá nhiều đầu sách dịch mang bút hiệu Ngân Xuyên, hiện nay lại còn đang ngồi ghế Chủ tịch Hội nhà văn Hà Nội, nhưng khối người chưng hửng khi biết Nguyên chưa hề là hội viên Hội nhà văn VN. “Tiêu chí của tôi là được sống theo ý mình, được làm những điều mình thấy đúng. Chuyện trọn đời là cử nhân, chuyện không viết đơn xin vào Hội nhà văn là lựa chọn của riêng tôi. Ai bảo đồ gàn, ai khích bác cũng chẳng sốt ruột hay xấu hổ.” Về chuyện này, nhà văn Di Li trong bài viết khá tường tận về Nguyên đã bình luận, “chỉ những người rất tự tin vào tri thức của mình, chỉ những người đã có danh tiếng, danh vị mà coi nó như thứ phù du mới có thể đứng giữa thiên hạ mà ngang đến như thế”.

 Bạn bè đồn thổi về Nguyên bằng nhiều giai thoại, độ chính xác bao nhiêu phần trăm thì không ai dám chắc. “Tỉ lệ đúng – sai 1:1” – Nguyên khẳng định. Ví như ngoài thời gian làm công chức mẫn cán tại Viện Văn, người ta thấy mái đầu bạc và chất giọng Nghệ của Nguyên ở khắp mọi nơi. Anh đi khỏe, đọc khỏe, nói khỏe và viết lách cũng khỏe. Với tốc độ mà người khác, dù sở hữu 48 giờ mỗi ngày cũng bó tay chịu thua. Đó là còn chưa kể, sự kiện văn học có uy tín nào cũng thấy có anh, thường là trong vị trí … MC, từ các cuộc hội thảo ở Hội đồng Anh tới Trung tâm VH Pháp, từ buổi ra mắt sách mới tới những buổi tọa đàm về tác phẩm – tác giả đang gây dư luận nào đó…. Có thể nói, hiện Nguyên là MC “đắt sô” và luôn là sự lựa chọn đầu tiên và duy nhất trong mảng chuyên biệt này. Tôi đã từng nghe nhiều nhà tổ chức khẳng định, “phải mời được gã này cầm trịch mới thật sự yên tâm”.

 Nhà văn Phạm Ngọc Tiến từng mắng mỏ bạn mình, “đi lắm, nhậu lắm, thời gian đọc sách vào lúc nào mà nói lắm, viết lắm thế”. Thế là có giai thoại, Nguyên chỉ đọc trang đầu, trang giữa và trang cuối là đủ lượng chữ đổ đầy mười trang viết phê bình. Để “thanh minh”, anh giải thích mình được Trời cho một trí nhớ tuyệt vời. Mới đây, gặp nhau ở Ninh Bình, nghe Nguyên đọc thơ mình liền tù tì, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm bảo với anh em văn nghệ Huế, “thằng Nguyên hắn thuộc thơ mình ghê hỉ”. Bạn bè thì gọi anh là “tổng đài văn nghệ”, cần gì cứ nhấc điện thoại hỏi là có ngay. Nguyên cười, “ơn trời, trong đầu tôi folder nào ra folder ấy, cho nên nhiều bạn bè thay vì dùng công cụ tìm kiếm Google lại gõ đầu tôi cho nhanh”. Cộng thêm kỹ năng và thao tác đọc sách một cách khoa học, anh có khả năng nghiền sách với tốc độ rất nhanh, rồi lưu vào bộ nhớ, rồi phân tích bình luận cho đúng, cho trúng. Trong phê bình, anh làm việc với văn bản vô cùng nghiêm túc, không bao giờ cho phép mình cẩu thả.  Chuyện đọc qua loa vài trang đã viết bài là không tưởng.

 Nhìn bề ngoài, Nguyên mang lại cho cả người thân lẫn kẻ sơ cái cảm giác anh là người rất “ham chơi”. Vì thế, nội chuyện rong ruổi quanh năm của Nguyên cũng có khối điều hay. Nhìn vào những điểm đến chỉ trong một năm mà anh liệt kê, tôi cũng thấy choáng. “Tôi chẳng biết phải sinh vào giờ Ngọ hay không mà được phát về đường đi. Được đi và đi được, năm nào tôi cũng đi nhiều. Năm 2010 tháng ba rong ruổi dọc miền Trung và Tây Nguyên, tháng 5 ra quần đảo Trường Sa, tháng 6 vào Huế dự Festival Huế và ra Lệ Thủy (Quảng Bình) thăm nơi chôn nhau cắt rốn của tướng Giáp, tháng 8 đi mấy tỉnh vùng đông bắc Yên Bái, Tuyên Quang, Hà Giang, Cao Bằng, tháng 11 lên lễ hội ruộng bậc thang ở Mù Cang Chải (Yên Bái). Càng đi càng say, càng ham đến được những nơi chưa từng đến”. Chỉ cần một cú điện thoại rủ rê là Nguyên gật đầu ngay tắp tự. Nhại theo tên một bộ phim, Nguyên cứ “chuông rung là đi”. Một người bạn đồng hành trên rất nhiều cung đường cùng anh tên Nhất, từng hóm hỉnh miêu tả một chuyến đi khó quên như thế này.  “Lái xe là gã đầu bạc. Cả Viện Văn ai cũng chê lão lái chập choạng. Ông Viện trưởng nói rất thật, như thể thương và lo cho mình: Nhất dám ngồi xe cho Nguyên nó lái thật à? Lo cũng phải, bởi xưa nay cứ nghe gã mời lên xe chở đi nhậu là mấy ông bà giáo sư bịt miệng cười, rồi chắp tay... vái! Thấp thỏm. Nhưng rồi ngạc nhiên. Lão múa vô lăng điệu nghệ như thế mà sao chẳng ai tin nhỉ? Đụng mấy tình huống sợ muốn vãi ra quần. Vậy mà gã vừa bẻ ngoặt vô lăng vừa... đọc thơ. Quen rồi. Bởi con người gã, cái mọi người coi không thể lại là điều có thể (và ngược lại). Chuyện “tay lái lụa” của Nguyên, hóa ra tưởng là giai thoại, nhưng lại là có thật. Đúng là với anh, chuyện gì cũng đều là có thể, dù thoạt nghe thoạt nhìn tưởng như trái ngược, khó tin.

 Cũng vì mái đầu bạc đặc trưng, Nguyên cũng đã gặp khối tình huống tức cười mà chuyện thường nhật là bị nhầm với ông nghị, sử gia nổi tiếng Dương Trung Quốc. “Ở ngoài nhìn bác trẻ đẹp hơn trên TV” là câu mà anh thường xuyên phải nghe. Nói đi nói lại rằng  không phải mà chẳng ai chịu. Cực chẳng đã, anh hài hước nhận mình là Dương Trung Nguyên, em ruột ông Quốc, mà dân tình vẫn nhất quyết không tin, Nguyên đành vắt óc tìm ra một dấu hiệu phân biệt đầy thuyết phục, “này nhé, tôi cũng tóc bạc, ria bạc nhưng vì ít tuổi hơn nên lông mày vẫn đen. Ông anh tôi, tuổi đã cao nên bạc đều … toàn tập”.

 Cũng lại theo ông bạn thân tên Nhất, một lần: “Nhận phòng. Cô lễ tân hỏi: anh lấy một phòng VIP, một phòng cho... lái xe? Tôi cười: phòng anh phòng VIP, còn lái xe của anh là phòng VIP của VIP. Khi thấy ”tay lái xe” đến gần, mấy cô mới há hốc mồm: Ơ ơ, hôm nay Quốc hội đang họp mà bác đi nghỉ à? Đến lúc đó thì tôi hiểu vì sao suốt chặng đường,  gặp mấy trạm cảnh sát, họ đều nhoẻn miệng cười cho qua”.

 Về lĩnh vực chuyên môn, “hai anh em” nổi tiếng ngang nhau. Nhưng nhờ độ phủ sóng rộng khắp của truyền hình, những phiên chất vấn nóng bỏng tại nghị trường luôn được nhà đài truyền trực tiếp tới người dân nên chuyện nhầm lẫn nhà phê bình thành nhà sử học sẽ vẫn là câu chuyện dài chưa có hồi kết.
Hồ Cúc Phương
Các tin khác


Nghi án thiếu nữ bị xâm hại bằng thuốc kích dục


















Tin từ Cơ quan Công an phường 17, quận Gò Vấp cho biết, đơn tố cáo ông Huỳnh Văn P của bà Phan Thị H., 54 tuổi, ngụ phường 17, quận Gò Vấp, TP HCM về hành vi xâm hại cô con gái út của bà là cháu H.T.T., 16 tuổi đã được Cơ quan Công an phường 17 chuyển sang Công an quận Gò Vấp để thụ lý, tiến hành điều tra theo đúng thẩm quyền. PV Chuyên đề ANTG đã tiếp cận vụ việc này.
Nghi án chuốc thuốc kích dục
Gia cảnh khốn khó, bà H. cùng chồng lăn lộn mưu sinh nuôi 4 cô con gái. Chồng bà làm nghề đạp xích lô, bà bán vé số.
Năm 2006, chồng mất, bà bảo là chồng bà mất do lao lực. Ông mất đi, gia sản lớn nhất để lại cho bà là cái xe cub 50 cũ, cái tivi màu nội địa… Bà đầu tắt mặt tối suốt ngày ngoài đường kiếm tiền lẻ nuôi con. Căn nhà gạch nhỏ xíu mà bà đang ở là do một công ty thực phẩm trao tặng, kiểu nhà tình thương.
Ông Huỳnh Văn P., hơn 50 tuổi là hàng xóm ở liền vách nhà bà. Ông P. đã có gia đình, làm nghề thợ hồ.
Từ ngày chồng bà mất, ông P. tỏ ra rất quan tâm đến các cô con gái của bà. Đặc biệt là với cô con gái út. Ông thường gọi T. sang nhà để cho ăn cơm, sử dụng máy vi tính.
Bà cứ tưởng, tình xóm giềng, thương cảnh bà cực khổ nên ông lẳng lặng giúp bà chăm sóc các con. Bà không ngờ lại xảy ra chuyện.
Theo lời kể của bé T. và cũng là nội dung đơn tố cáo của bà, một ngày vào khoảng thời gian cuối năm 2010 đầu năm 2011, ông P. gọi cháu T. sang nhà để cho ăn cơm và sử dụng máy tính như thường lệ.
Tuy nhiên, lần này ông cho cháu T. uống cà phê sữa sau khi ăn. Uống hết ly cà phê, T. lâm vào trạng thái không kiểm soát được mình. Lúc này, ông P. cho T. xem một đoạn phim đồi trụy trên máy vi tính và lao vào T.
Sau khi thỏa mãn, ông P. gằn giọng: "Tao cấm mày mở miệng nói chuyện này với ai. Không thì tao sẽ giết mày lẫn cả nhà mày". Sợ hãi, T. không dám hé môi. Thời điểm bị xâm hại, T. đang học lớp 8.
Cháu H.T.T. suốt ngày chỉ ở trong nhà.
Thấy T. hoảng sợ, nhiều lần sau đó, thừa khi không có ai ở nhà, ông P. đều gọi T. sang nhà để tiếp tục xâm hại. Sau mỗi lần xâm hại, ông đưa cho T. một viên thuốc, bảo: "Uống nhanh đi".
Một lần, giấu được viên thuốc do ông P. đưa, T. dò hỏi thì biết đó là thuốc tránh thai.
T. bị ông P. xâm hại cho đến hết năm học lớp 9. Khi chuẩn bị thi lên bậc phổ thông trung học thì T. nghỉ học vì mẹ không có khả năng tài chính để cho T. đến trường.
Giữa tháng 2/2012, một người bạn trai cùng lớp với T. tìm đến nhà T. để thăm hỏi bạn. Vừa đá chống dựng xe trước nhà T., cậu bạn lập tức bị ông P. nhào ra xô ngã xe đòi hành hung. Mọi người can ngăn nên ông P. phải bỏ dở ý định hành hung bạn của T...
Vài ngày sau, khi T. đi chơi cùng nhóm bạn có cả nam lẫn nữ thì bất thần ông P. lại xuất hiện, đuổi đánh T. May mắn, lần này T. chạy thoát.
Cuối tháng 2/2012, khi T. đang điều khiển xe đạp chở cháu đi học về, ông P. lại tấn công T. Lần này, T. bị ông đạp ngã xe, đánh trầy xước người.
Thấy con gái mình cứ liên tục bị ông P. hành hung một cách vô cớ, gia đình gặng hỏi, T. mới khai thật toàn bộ câu chuyện.
Ngay sau đó, bà H. đã có đơn tố cáo gửi Cơ quan Công an phường 17, quận Gò Vấp và kiến nghị đến khu phố, nhờ khu phố can thiệp.
Cần sớm có kết luận điều tra
Đêm 27/2/2012, tổ dân phố tổ chức cho hai bên gia đình có sự tham gia của gia tộc nhà bà H. và ông P. để thỏa thuận. Tôi không thể hiểu được tại sao một vụ việc nghiêm trọng như vậy lại có thể được giải quyết theo kiểu thỏa thuận(!?).
Có mặt đầy đủ láng giềng, bà con… bà H. yêu cầu ông P. phải viết bản tường trình và cam kết không được tái phạm những hành vi xâm hại con gái bà. Bước đầu, ông P. thừa nhận có hành vi xâm hại cháu T... Nhưng đến phần viết bản tường trình và cam kết, thì bất ngờ, ông P. có những biểu hiện khác thường. Chính vì vậy, buổi hòa giải đã bất thành, hẹn lại hôm sau.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, bà H. phát hiện ông P. đã không còn ở địa phương.
Từ đó, gia đình ông P. liên tục tìm đến nhà bà để nhiếc móc, họ bảo, bà muốn thưa cứ đi thưa, họ có sẵn tiền, họ sẽ mướn luật sư. Họ còn bảo, bộ việc con bà bị xâm hại hay lắm hay sao mà bà cứ khiếu kiện làm loạn cả lên.
Bà H. nói với tôi rằng, bà nghèo xơ xác, cứ nhìn căn nhà của bà thì biết. Cô con gái lớn của bà lấy chồng, sinh con cũng đâu khá giả gì. Hai cô con gái kế bươn chải kiếm sống cũng không khấm khá gì hơn. T. thì chỉ ru rú cả ngày trong nhà vì hoảng loạn.
Bản thân bà đi bán vé số, ngày may mắn thì lời hơn 100 ngàn, ngày không may thì được vài mươi ngàn. Nên nghe gia đình ông P. đòi mướn luật sư, bà lo lắm. Bởi bà nghĩ, họ có luật sư, chắc chắn họ sẽ thắng kiện.
Ngay khi tiếp nhận đơn tố cáo, theo lời bà H. thì Cơ quan Công an phường có mời cháu T. lên lấy lời khai. Sau đó, thì gia đình bà nhận được cái hẹn: "Khi nào cần thiết, cơ quan chức năng sẽ mời lên làm việc".
Từ đấy cho đến nay, đã gần 2 tháng trôi qua. Bà liên tục nhận những lời thách thức của gia đình ông P., còn cháu T. sau khi tố cáo hành vi của ông P. đã không dám bước ra đường vì xấu hổ.
Biết rằng công việc điều tra phải được tiến hành cẩn trọng, nhằm đưa ra kết luận đúng người, đúng tội. Tuy nhiên, ở một vụ việc nghiêm trọng, bởi khi bị xâm hại cháu T. chưa đến 16 tuổi, thì các cơ quan chức năng nhất thiết phải khẩn trương tiến hành điều tra để tránh dư luận không hay.
Quan trọng hơn, là trả lại công bằng cho gia đình khốn khó ấy
Kinh Hữu

Đơn xin trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ

NTT: Vụ truy tố và bắt giam TS Cù Huy Hà Vũ có thể nói là ầm ĩ suốt 4 tháng qua bởi một kịch bản lộ sáng và sự phản ứng của dư luận nhiều chiều. Sự dằn mặt với người này kẻ kia thì cũng chuyện người ta thường làm, nhưng khi đã đẩy lên như một vụ án điểm thì phải bảo đảm tính minh bạch và công bằng của luật pháp. Để thể hiện tính dân chủ và tự do ngôn luận của một xã hội ưu việt thì chính kiến của công dân đều được tôn trọng, và xem xét phải trái. Có lẽ vì thế mà đồng chí cựu chiến binh – công dân Nguyễn Tường Thụy đã làm đơn thỉnh nguyện xin trả tự do cho TS Cù Huy Hà Vũ. Tôi thấy đây là một cách làm đáng được tôn trọng…

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
=====================
Hà Nội ngày 13/3/2011
ĐƠN THỈNH NGUYỆN
(Về việc xin trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ)
  • Kính gửi:
  1. – Ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam;
  2. – Ông Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch quốc hội nước CHXHCN Việt Nam;
  3. – Ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng nước CHXHCN Việt Nam;
  4. – Tòa án nhân dân TP Hà nội và các cơ quan chức năng liên quan;
  5. – Văn phòng Luật sư Cù Huy Hà Vũ và các luật sư bào chữa cho ông Cù Huy Hà Vũ.
Tôi, người ký tên dưới đây xin trân trọng gửi đơn này tới quí vị để thỉnh cầu một việc như sau:
Qua các phương tiện truyền thông, tôi được biết ngày 5/11/2010, cơ quan chức năng đã bắt giữ ông Cù Huy Hà Vũ. Ngày 17/12/2010 Viện Kiểm sát nhân dân Thành phố Hà Nội ra cáo trạng truy tố ông Cù Huy Hà Vũ với tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Tòa án nhân dân TP Hà Nội đã có lịch đưa ông Cù Huy Hà Vũ ra xét xử vào ngày 24/3/2011.
Thưa quí vị;
Chúng ta đều biết gia đình ông Cù Huy Hà Vũ là một gia đình có truyền thống yêu nước, đã có nhiều cống hiến cho sự nghiệp cách mạng. Qua tìm hiểu, bản thân tôi cũng thấy ông Cù Huy Hà Vũ là một người yêu nước, yêu dân tộc. Những bài viết hoặc trả lời phỏng vấn của ông đều xuất phát từ tình yêu Tổ quốc, yêu dân tộc và đầy trách nhiệm đối với vận mệnh của non sông đất nước. Qua những bài viết của ông và những gì ông làm, nhiều người đã hiểu thêm được quyền lợi và nghĩa vụ của một công dân mà pháp luật qui định, hiểu như thế nào là sống và làm việc theo pháp luật. Ông đã có những việc làm rất hữu ích trong tiến trình xây dựng một chế độ pháp trị mà không phải bất cứ công dân nào cũng có được tinh thần và hiểu
biết ấy. Về “tội” của ông, chẳng qua ông đã nói ra những điều mà nhiều người khác nghĩ tới nhưng vì lý do nào đó mà không (hoặc chưa) lên tiếng mà thôi.
Chính vì thế, tôi rất kính trọng Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. Tuy chưa bao giờ được gặp hay liên hệ với ông cũng như gia đình và bạn bè, đồng nghiệp của ông nhưng trong tâm khảm, tôi đánh giá ông Cù Huy Hà Vũ là một người con ưu tú của dân tộc.
Tôi cho rằng, việc bắt giữ và truy tố ông Cù Huy Hà Vũ với tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam” là không đúng vì ông không vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam. Vì thế, ông Cù Huy Hà Vũ cần được trả tự do.
Việc trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ, về đối ngoại sẽ có lợi cho hình ảnh một nước Việt Nam dân chủ, tôn trọng quyền tự do ngôn luận, có luật pháp nghiêm minh để bảo vệ những quyền chính đáng của mọi công dân.
Về đối nội, việc trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ sẽ có tác dụng làm yên lòng dân, đề cao tinh thần thượng tôn pháp luật, làm tăng uy tín của quí vị – những người cầm cân nảy mực trước công lý, lẽ phải và pháp luật. Việc làm này càng cấp thiết hơn trong hoàn cảnh đất nước đang đứng trước nhiều nguy cơ, trong đó nổi bật lên là hiểm họa xâm lăng của ngoại bang. Bất cứ người công dân nào cũng hiểu bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ là nhiệm vụ hàng đầu. Trước tình hình hiện nay, tôi cho rằng việc củng cố khối đại đoàn kết dân tộc là quan trọng hơn lúc nào hết.
Với những lý do trên, tôi tha thiết thỉnh cầu quí vị đình chỉ vụ án, giải oan và trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ.
Kính mong quí vị quan tâm xem xét thư thỉnh nguyện này và đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi.
Xin gửi tới quí vị lời chào trân trọng.
Kính đơn
Công dân Nguyễn Tường Thụy
Cựu chiến binh Việt Nam
Số nhà 11 cụm Quỳnh Lân – xã Vĩnh Quỳnh – Thanh Trì – Hà Nội.
ĐT: (04)36884297 – 0983485952
Emai: tuongthuy59@yahoo.com


Theo Nguyentrongtao
____________________________

Các tin khác
Xem thêm (hoặc bấm vào đây để xem các bài viết mới)