Nhớ lũy tre làng
Làng quê xưa mướt xanh cây lá
Mộc mạc đơn sơ mái rạ tường rêu
Lũy tre xanh thân thiết sớm chiều
Gắn bó cùng người làm nên bao huyền thoại
Tre hát ru ta từ thời thơ dại
Giữ cho ta bao kỷ niệm êm đềm
Tuổi ấu thơ que chắt, que chuyền
Tre xõa tóc ngăn nắng hè oi ả
Ngồi dưới tre ta đón từng cơn gió
Đem hương sen hương lúa thơm nồng
Chiều hoàng hôn nhạt nắng trên đồng
Lấp loáng cánh cò qua sông về tổ
Chim chóc véo von xôn xao xóm nhỏ
Tre vươn tay cho lá hát, chim chuyền
Ôi lũy tre ngăn gió bão, mưa tuôn
Hào phóng thủy chung dâng người tất cả
Tre với ta dài lâu duyên nợ
Nghĩa nặng tình sâu gắn bó không rời
Nay về quê lòng những ngậm ngùi
Nhớ tiếc mãi bóng tre trùm mát rượi
Làng xóm giàu lên, nhà nhà thay đổi
Phá tre xanh để mở cổng xây tường
Phá bỏ tre ta là kẻ bạc tình
Con sông nhỏ không còn tre soi bóng
Không tiếng sáo diều, chiều quê quạnh vắng
Bức tranh xưa, ai đổi dáng thay màu
Sao chẳng giữ gìn cho thế hệ mai sau
Thành lũy bao đời cho ta bóng mát
Muôn ngón lá ngày đêm dạo nhạc
Vẫy gọi ta, ru những bước đi về
Trần trụi xóm làng- rát bỏng đường quê
Ta như lạc giữa xứ người xa lạ
Hàng tre xanh bóng trùm mái rạ
Sẽ chỉ còn trong hoài niệm xa xăm
Đang mờ dần theo tháng theo năm
Xao xác xóm thôn, dở làng dở phố
Chim chóc về đâu tìm nơi xây tổ
Trẻ thơ không que chắt, que chuyền
Không có tre, làng như gái vô duyên
Ta cũ kỹ xin làm người hoài cổ
Gió nội hương đồng có còn đâu nữa
Cả ánh trăng rằm cũng vàng vọt chơi vơi
Lũy tre
còn đâu nữa
quê ơi!....
PHẠM THUỶ NGUYÊN
Gốc Chi Trung- họ Phạm
Thôn Phú An-Cao An-Cẩm Giàng-Hải Dương
Hiện ở: Số 9, ngõ 35/139
Phố Khương Hạ-Quận Thanh Xuân-Hà Nội
cách tạov v v
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét